Dấu Đức Chúa Trời hiện ra trên núi Si-na-i
16Qua sáng ngày thứ ba, có sấm vang
chớp nhoáng, một áng mây mịt mịt ở trên núi, và tiếng kèn thổi rất vang động;
cả dân sự ở trong trại quân đều run hãi. 17Môi-se bèn biểu dân ra khỏi trại
quân nghinh tiếp Đức Chúa Trời; dân sự dừng lại tại chơn núi. 18Vả, bấy giờ, khắp núi Si-na-i đều
ra khói, vì Đức Giê-hô-va ở trong lửa giáng lâm nơi đó; khói ra khác nào khói
của lò lửa lớn kia, và cả hòn núi đều rung động cách kịch liệt. 19Tiếng kèn càng vang động; Môi-se
nói, Đức Chúa Trời đáp tiếng lại. 20Đức Giê-hô-va giáng-lâm trên chót núi Si-na-i, đòi
Môi-se lên, Môi-se bèn lên.
21Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy xuống
cấm dân sự đừng xông pha đến gần Đức Giê-hô-va mà nhìn, e nhiều người trong bọn
phải chết chăng. 22Dầu những thầy tế lễ đến gần Đức Giê-hô-va cũng phải giữ mình thánh sạch, kẻo
Ngài hại họ chăng. 23Môi-se thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Dân sự chẳng được lên núi Si-na-i đâu, vì
Ngài có cấm chúng tôi mà phán rằng: Hãy phân định giới hạn chung quanh núi, và
phân biệt nơi đó là đất thánh. 24Đức Giê-hô-va phán rằng: Hãy đi xuống, rồi đem A-rôn
lên cùng ngươi, song những thầy tế lễ và dân sự chớ xông pha đặng lên đến gần
Đức Giê-hô-va, e Ngài hại họ chăng. 25Vậy, Môi-se đi xuống, nói lại cho dân sự nghe.
(Xuất Ê-díp-tô Ký 19:16-25)