Quyền Cao Cả Của Đức Chúa Trời và Sự Hư Vô Của Thần Tượng.--
Lời Hứa Về Sự Cứu
44 1Bây giờ, hỡi Gia-cốp, tôi tớ ta,
hỡi Y-sơ-ra-ên mà ta đã chọn, hãy nghe!
2Đức Giê-hô-va, là Đấng đã làm nên
ngươi, đã gây nên ngươi từ trong lòng mẹ, và sẽ giúp đỡ ngươi, phán như vầy:
Hỡi Gia-cốp, tôi tớ ta, và Giê-su-run mà ta đã chọn, đừng sợ chi;
3vì ta sẽ rót nước trên kẻ khát, cho
suối chảy nơi đất khô. Ta sẽ đổ Thần ta trên dòng dõi ngươi, và phước lành ta
trên những kẻ ra từ ngươi.
4Chúng nó sẽ nẩy nở giữa đám cỏ, như cây liễu dưa dòng
nước. Người nầy sẽ nói rằng: Ta thuộc về Đức Giê-hô-va; người kia xưng
5mình bằng danh của Gia-cốp, kẻ khác
nữa lấy tay mình viết rằng: Ta thuộc về Đức Giê-hô-va, và xưng mình bằng danh Y-sơ-ra-ên.
6Đức Giê-hô-va, là Vua và Đấng Cứu
chuộc của Y-sơ-ra-ên, là Đức Giê-hô-va vạn quân, phán như vầy: Ta là đầu tiên
và cuối cùng; ngoài ta không có Đức Chúa Trời nào khác.
7Ai là kẻ kêu gọi như ta, rao bảo và
phán truyền điều đó từ khi ta đã lập dân tộc xưa nầy? thì hãy rao truyền sự mai
sau và điều chi sẽ xảy đến!
8Chớ kinh hãi và cũng đừng bối rối. Từ thuở đó ta há
chẳng từng rao ra cho các ngươi biết sao? Các ngươi làm chứng cho ta. Ngoài ta
có Đức Chúa Trời nào khác không? Thật, chẳng có Vầng Đá nào khác; ta không biết đến!
9Những thợ chạm tượng đều là hư vô,
việc họ rất ưa thích chẳng có ích gì. Những kẻ làm chứng của họ không thấy và
không biết, để họ mang xấu hổ.
10Ai là kẻ tạo một vì thần, đúc một tượng, mà không có
ích chi?
11Nầy, mọi kẻ làm bạn về việc đó sẽ bị nhục, những thợ đó chẳng qua là loài
người! Họ hãy nhóm lại hết thảy và đứng lên! Chắc sẽ cùng nhau bị kinh hãi và xấu hổ.
12Thợ rèn lấy một thỏi sắt nướng trên
than lửa; dùng búa mà đập, dùng cánh tay mạnh mà làm; mặc dầu đói và kém sức;
không uống nước và kiệt cả người.
13Thợ mộc giăng dây; dùng phấn mà gạch; đẽo bằng cái
chàng, đo bằng cái nhíp; làm nên tượng người, giống hình người tốt đẹp, để ở
trong một cái nhà.
14Lại đi đốn cây bách; lấy cây lật, cây dẽ, mà mình đã chọn trong các thứ cây
trên rừng; trồng cây thông, mưa xuống làm cho lớn lên.
15Gỗ ấy người ta sẽ dùng mà chụm, lấy
về mà sưởi. Cùng dùng để đun lửa hấp bánh; lại cũng lấy mà làm một vì thần, rồi
thờ lạy nó, làm nó nên một tượng chạm mà quì lạy trước mặt nó.
16Họ chụm đi phân nửa trong lửa, còn
phân nửa thì dùng mà nướng thịt, ăn cho no; hoặc sưởi cho ấm, và nói rằng: Hà!
nầy ta sưởi đây; ta thấy ngọn lửa!
17Đoạn, gỗ còn thừa lại, làm một vị thần, tức là tượng
chạm mình; cúi mình trước mặt nó mà thờ lạy, cầu nguyện nó mà rằng: Xin giải
cứu tôi, vì ngài là thần của tôi!...
18Những người ấy không biết và không suy xét; vì mắt họ
nhắm lại để đừng thấy, lòng họ lấp đi để đừng hiểu.
19Trong bọn họ chẳng ai suy đi nghĩ
lại, chẳng ai có sự thông biết khôn sáng mà nói rằng: Ta đã lấy phân nửa mà
chụm; đã hấp bánh trên lửa than; đã quay thịt và ăn rồi; còn thừa lại, ta dùng
làm một vật gớm ghiếc sao? Ta lại đi cúi mình lạy một gốc cây sao?
20Người đó ăn tro, lòng mê muội đã
làm cho lìa bỏ đường, chẳng có thể tự cứu linh hồn mình, hay là nói rằng: Trong
tay hữu ta há chẳng phải là đồ giả dối sao?
(Ê-sai 44:1-20)
Xem thêm:
Phục-truyền Luật-lệ Ký 7:1-11;
II Các Vua 17:7-41
II Các Vua 21:1-18;
II Su-Ky 24:17-22;
II Su-Ky 33:1-25;
Ê-sai 44:1-20