Ê-li-ê-se và nàng Rê-be-ca gặp nhau
10Đoạn, người đầy tớ bắt mười con lạc
đà trong bầy của chủ mình, đem theo đủ các tài vật của chủ đã giao, rồi đứng
dậy đi qua xứ Mê-sô-bô-ta-mi, đến thành của Na-cô. 11Người cho lạc đà nằm quì gối xuống
nghỉ ở ngoài thành, gần bên một giếng kia, vào buổi chiều, đến giờ của những
con gái ra đi xách nước. 12Người nói rằng: Hỡi Giê-hô-va, Đức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi
ơi! xin ngày nay cho tôi gặp điều mà tôi tìm kiếm, và hãy làm ơn cho chủ
Áp-ra-ham tôi! 13
Nầy, tôi đứng gần bên giếng nầy, các con gái của dân trong thành sẽ ra đi xách
nước, 14
xin cho người gái trẻ nào mà tôi nói như vầy: "Xin nàng hãy nghiêng bình,
cho tôi uống nhờ hớp nước," mà nàng trả lời rằng: "Hãy uống đi, rồi
tôi sẽ cho các lạc đà ngươi uống nữa," là chính người mà Chúa đã định cho
Y-sác, kẻ tôi tớ Ngài; và nhờ đó tôi sẽ biết rằng Chúa đã làm ơn cho chủ tôi
vậy. 15Người đầy tớ chưa dứt lời, nầy,
nàng Rê-be-ca vác bình trên vai đi ra. Nàng là con gái của Bê-tu-ên, Bê-tu-ên
là con trai của Minh-ca, vợ Na-cô, em trai của Áp-ra-ham. 16Người gái trẻ đó thật rất đẹp, còn
đồng trinh, chưa gả cho ai. Nàng xuống giếng nhận đầy bình nước, rồi trở lên. 17Đầy tớ bèn chạy lại trước mặt nàng
và nói rằng: Xin hãy cho tôi uống một hớp nước trong bình. 18Nàng đáp rằng: Thưa chúa, hãy uống
đi; rồi nàng lật đật đỡ bình xuống tay và cho người uống. 19Khi đỡ cho người uống xong rồi,
nàng lại tiếp rằng: Tôi cũng sẽ xách cho mấy con lạc đà chúa uống nữa, chừng
nào uống đã thì thôi. 20Nàng lật đật đổ nước bình ra máng, chạy xuống giếng xách nước thêm
nữa cho hết thảy các con lạc đà uống. 21Còn người ngồi làm thinh mà nhìn nàng, để cho biết Đức
Giê-hô-va làm thành công việc mình đi đây hay chăng. 22Khi lạc đà vừa thôi uống, người đầy
tớ bèn lấy một khoanh vàng nặng được nửa siếc-lơ và đôi xuyến nặng được mười
siếc-lơ, 23
mà nói rằng: Nàng là con ai? xin nói cho tôi biết. Trong nhà cha nàng có chỗ
nào cho tôi ở nghỉ ban đêm chăng? 24Nàng đáp rằng: Tôi là con gái của Bê-tu-ên, cháu nội
của Minh-ca và Na-cô. 25Rồi lại nói: Nhà chúng tôi có nhiều rơm và cỏ, và cũng có chỗ để
cho ở nghỉ nữa. 26
Người bèn cúi đầu và sấp mình xuống trước mặt Đức Giê-hô-va, 27mà nói rằng: Đáng ngợi khen thay
Giê-hô-va, là Đức Chúa Trời của chủ Áp-ra-ham tôi! Ngài chẳng ngớt thương xót
và thành thực đối cùng chủ tôi! Khi đang đi, Đức Giê-hô-va dẫn dắt tôi đến nhà
anh em của chủ tôi vậy. 28Người gái trẻ đó chạy về, thuật
chuyện nầy lại cho nội nhà mẹ mình.
(Sáng-thế Ký 24:10-28)