Sự khoan dung đối với kẻ kém đức tin
14 1Hãy bằng lòng tiếp lấy kẻ kém đức
tin, chớ cãi lẫy về sự nghi ngờ. 2Người nầy tin có thể ăn được cả mọi thứ; người kia là
kẻ yếu đuối, chỉ ăn rau mà thôi. 3Người ăn chớ khinh dể kẻ không ăn; và người không ăn
chớ xét đoán kẻ ăn, vì Đức Chúa Trời đã tiếp lấy người. 4Ngươi là ai mà dám xét đoán tôi tớ
của kẻ khác? Nó đứng hay ngã, ấy là việc chủ nó;-- song nó sẽ đứng, vì Chúa có
quyền cho nó đứng vững vàng.-- 5Người nầy tưởng ngày nầy hơn ngày khác, kẻ kia tưởng
mọi ngày đều bằng nhau; ai nấy hãy tin chắc ở trí mình. 6Kẻ giữ ngày là giữ vì Chúa; kẻ ăn
là ăn vì Chúa, vì họ tạ ơn Đức Chúa Trời; kẻ chẳng ăn cũng chẳng ăn vì Chúa, họ cũng tạ ơn Đức Chúa Trời.
7Vả, chẳng có người nào trong chúng
ta vì chính mình mà sống, cũng chẳng có người nào trong chúng ta vì chính mình
mà chết; 8vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa, và nếu chúng ta chết, là chết cho Chúa.
Vậy nên chúng ta hoặc sống hoặc chết, đều thuộc về Chúa cả. 9Đấng Christ đã chết và sống lại, ấy
là để làm Chúa kẻ chết và kẻ sống. 10Nhưng ngươi, sao xét đoán anh em mình? Còn ngươi, sao
khinh dể anh em mình? Vì chúng ta hết thảy sẽ ứng hầu trước tòa án Đức Chúa Trời. 11Bởi có chép rằng:
Chúa phán: Thật như ta hằng sống, mọi đầu gối sẽ quì trước mặt ta,
Và mọi lưỡi sẽ ngợi khen Đức Chúa Trời.
12Như vậy, mỗi người trong chúng ta sẽ khai trình việc mình với Đức Chúa Trời.
(Rô-ma 14:1-12)