I.-- Tiểu dẫn
(1:1-9)
Lời đạt và chào thăm
1 1Phao-lô, theo ý Đức Chúa Trời, được
gọi làm sứ đồ của Đức Chúa Jêsus Christ, cùng Sốt-then, anh em chúng ta, 2gởi cho Hội thánh Đức Chúa Trời tại
thành Cô-rinh-tô, tức là cho những người đã được nên thánh trong Đức Chúa Jêsus
Christ, được gọi làm thánh đồ, lại cho mọi người bất luận ở nơi nào, cầu khẩn
danh Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta, là Chúa của những người ấy và của chúng
ta: 3
nguyền xin anh em được ân điển và sự bình an ban cho bởi Đức Chúa Trời, Cha
chúng ta, và bởi Đức Chúa Jêsus Christ!
Lời tạ ơn
4Tôi hằng vì anh em tạ ơn Đức Chúa
Trời, bởi cớ anh em đã được Đức Chúa Trời ban ơn trong Đức Chúa Jêsus Christ; 5vì chưng anh em đã được dư dật về
mọi điều ban cho, cả lời nói và sự hiểu biết, 6như lời chứng về Đấng Christ đã
được vững bền ở giữa anh em. 7Anh em đang trông đợi kỳ Đức Chúa Jêsus Christ chúng
ta hiện đến, cũng chẳng thiếu một ơn nào. 8Ngài sẽ khiến anh em được vững bền
đến cuối cùng, để khỏi bị quở trách trong ngày của Đức Chúa Jêsus Christ chúng
ta. 9
Đức Chúa Trời là thành tín, Ngài đã gọi anh em được thông công với Con Ngài là
Đức Chúa Jêsus Christ, Chúa chúng ta.
II.- Sự phe đảng và gương xấu trong Hội thánh Cô-rinh-tô
(Từ 1:10 đến 6:20)
Khuyên hãy hiệp làm một
10Hỡi anh em, tôi nhơn danh Đức Chúa
Jêsus Christ chúng ta, khuyên anh em thảy đều phải đồng một tiếng nói với nhau,
chớ phân rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau. 11Vì, hỡi anh em, bởi người nhà
Cơ-lô-ê, tôi có được tin rằng trong anh em có sự tranh cạnh. 12Tôi có ý nói rằng trong anh em mỗi
người nói như vầy: Ta là môn đồ của Phao-lô;-- ta là của A-bô-lô,-- ta là của
Sê-pha,-- ta là của Đấng Christ. 13Đấng Christ bị phân rẽ ra sao? Có phải Phao-lô đã chịu
đóng đinh trên cây thập tự thế cho anh em, hay là anh em đã nhơn danh Phao-lô
mà chịu phép báp-têm sao? 14Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì ngoài Cơ-rít-bu và Gai-út, tôi chưa
từng làm phép báp-têm cho ai trong anh em, 15hầu cho chẳng ai nói rằng anh em đã
nhơn danh tôi mà chịu phép báp-têm. 16Tôi cũng đã làm phép báp-têm cho người nhà Sê-pha-na;
ngoài nhà đó, tôi chẳng biết mình đã làm phép báp-têm cho ai nữa.
Sự dồ dại về thập tự giá làm
cho sự khôn ngoan thế gian bị thua
17Thật vậy, Đấng Christ đã sai tôi,
chẳng phải để làm phép báp-têm đâu, nhưng để rao giảng Tin Lành, và chẳng dùng
sự khôn khéo mà giảng, kẻo thập tự giá của Đấng Christ ra vô ích. 18Bởi vì lời giảng về thập tự giá,
thì những người hư mất cho là điên dại; song về phần chúng ta, là kẻ được cứu
chuộc, thì cho là quyền phép của Đức Chúa Trời. 19Cũng có lời chép rằng:
Ta sẽ hủy phá sự khôn ngoan của
người khôn ngoan,
Tiêu trừ sự thạo biết của người thạo
biết.
20Người khôn ngoan ở đâu? Thầy thông giáo ở đâu? Người
biện luận đời nay ở đâu? Có phải Đức Chúa Trời đã làm cho sự khôn ngoan của thế
gian ra dồ dại không? 21Vì, tại thế gian cậy sự khôn ngoan mình, chẳng nhờ sự khôn ngoan
Đức Chúa Trời mà nhận biết Đức Chúa Trời, nên Ngài đành lòng dùng sự giảng dồ
dại của chúng ta mà cứu rỗi những người tin cậy. 22Vả, đương khi người Giu-đa đòi phép
lạ, người Gờ-réc tìm sự khôn ngoan, 23thì chúng ta giảng Đấng Christ bị đóng đinh trên cây
thập tự, là sự người Giu-đa lấy làm gương xấu, dân ngoại cho là dồ dại; 24song le, về những người được gọi,
bất luận người Giu-đa hay người Gờ-réc, thì Đấng Christ là quyền phép của Đức
Chúa Trời và sự khôn ngoan của Đức Chúa Trời. 25Bởi vì sự dồ dại của Đức Chúa Trời
là khôn sáng hơn người ta, và sự yếu đuối của Đức Chúa Trời là mạnh hơn người
ta.
26Hỡi anh em, hãy suy xét rằng ở giữa
anh em là kẻ đã được gọi, không có nhiều người khôn ngoan theo xác thịt, chẳng
nhiều kẻ quyền thế, chẳng nhiều kẻ sang trọng. 27Nhưng Đức Chúa Trời đã chọn những sự
dại ở thế gian để làm hổ thẹn những kẻ khôn; Đức Chúa Trời đã chọn những sự yếu
ở thế gian để làm hổ thẹn những sự mạnh; 28Đức Chúa Trời đã chọn những sự hèn
hạ và khinh bỉ ở thế gian, cùng những sự không có, hầu cho làm những sự có ra
không có, 29
để chẳng ai khoe mình trước mặt Đức Chúa Trời. 30Vả, ấy là nhờ Ngài mà anh em ở trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Đấng mà Đức Chúa Trời đã làm nên sự khôn ngoan,
sự công bình, sự nên thánh, và sự cứu chuộc cho chúng ta; 31hầu cho, như có lời chép rằng: Ai khoe mình, hãy khoe mình trong Chúa.
Sự giảng của Phao-lô là thể nào và có mục đích gì
2 1Hỡi anh em, về phần tôi, khi tôi
đến cùng anh em, chẳng dùng lời cao xa hay là khôn sáng mà rao giảng cho anh em
biết chứng cớ của Đức Chúa Trời. 2Vì tôi đã đoán định rằng ở giữa anh em, tôi chẳng biết
sự gì khác ngoài Đức Chúa Jêsus Christ, và Đức Chúa Jêsus Christ bị đóng đinh
trên cây thập tự. 3
Chính tôi đã ở giữa anh em, bộ yếu đuối, sợ hãi, run rẩy lắm. 4Lời nói và sự giảng của tôi chẳng
phải bằng bài diễn thuyết khéo léo của sự khôn ngoan, nhưng tại sự tỏ ra Thánh
Linh và quyền phép; 5
hầu cho anh em chớ lập đức tin mình trên sự khôn ngoan loài người, bèn là trên
quyền phép Đức Chúa Trời.
Sự khôn ngoan
Chúa trong Tin lành là sự mầu nhiệm
chỉ nhờ Đức Thánh Linh tỏ ra
6Dầu vậy, chúng tôi giảng
sự khôn ngoan cho những kẻ trọn vẹn, song chẳng phải sự khôn ngoan thuộc về đời
nầy, cũng không phải của các người cai quản đời nầy, là kẻ sẽ bị hư mất. 7Chúng tôi giảng sự khôn
ngoan của Đức Chúa Trời, là sự mầu nhiệm kín giấu, mà từ trước các đời, Đức
Chúa Trời đã định sẵn cho sự vinh hiển chúng ta. 8Trong những người cai quản đời nầy chẳng ai
từng biết sự đó; bởi chưng, nếu đã biết thì họ chẳng đóng đinh Chúa vinh hiển
trên cây thập tự đâu. 9
Song le, như có chép rằng:
Ấy là sự mắt chưa thấy, tai chưa
nghe,
Và lòng người chưa nghĩ đến,
Nhưng Đức Chúa Trời đã sắm sẵn điều
ấy cho những người yêu mến Ngài.
10Đức Chúa Trời đã dùng Đức Thánh Linh để bày tỏ những
sự đó cho chúng ta, vì Đức Thánh Linh dò xét mọi sự, cả đến sự sâu nhiệm của
Đức Chúa Trời nữa. 11
Vả, nếu không phải là thần linh trong lòng người, thì ai biết sự trong lòng
người? Cũng một lẽ ấy, nếu không phải là Thánh Linh của Đức Chúa Trời, thì
chẳng ai biết sự trong Đức Chúa Trời.
12Về phần chúng ta, chúng ta chẳng
nhận lấy thần thế gian, nhưng đã nhận lấy Thánh Linh từ Đức Chúa Trời đến, hầu
được hiểu biết những ơn mà chúng ta nhận lãnh bởi Đức Chúa Trời; 13chúng ta nói về ơn đó, không cậy
lời nói mà sự khôn ngoan của loài người đã dạy đâu, song cậy sự khôn ngoan mà
Đức Thánh Linh đã dạy, dùng tiếng thiêng liêng để giải bày sự thiêng liêng. 14Vả, người có tánh xác thịt không
nhận được những sự thuộc về Thánh Linh của Đức Chúa Trời; bởi chưng người đó
coi sự ấy như là sự dồ dại, và không có thể hiểu được, vì phải xem xét cách
thiêng liêng. 15
Nhưng người có tánh thiêng liêng xử đoán mọi sự, và chính mình không bị ai xử
đoán. 16
Vì ai đã biết ý Chúa, đặng dạy dỗ Ngài? Nhưng phần chúng ta, thì có ý của Đấng Christ.
Ý bè đảng gây nên sự cãi lẫy
3 1Hỡi anh em, về phần tôi, tôi chẳng
có thể nói với anh em như với người thiêng liêng, nhưng như với người xác thịt,
như với các con đỏ trong Đấng Christ vậy. 2Tôi lấy sữa nuôi anh em, chớ chẳng
lấy đồ ăn cứng, vì anh em không chịu nổi; đến bây giờ cũng chưa chịu được, vì
anh em hãy còn thuộc về xác thịt. 3Thật, bởi trong anh em có sự ghen ghét và tranh cạnh,
anh em há chẳng phải là tánh xác thịt ăn ở như người thế gian sao? 4Có người thì nói: Ta là môn đồ của
Phao-lô; kẻ thì rằng: Ta là của A-bô-lô, vậy anh em há chẳng phải là người cũng
như kẻ khác sao? 5
Thế thì, A-bô-lô là ai, và Phao-lô là ai? Ấy là kẻ tôi tớ, mà bởi kẻ đó anh em
đã tin cậy, y theo Chúa đã ban cho mọi người. 6Tôi đã trồng, A-bô-lô đã tưới,
nhưng Đức Chúa Trời đã làm cho lớn lên. 7Vậy, người trồng kẻ tưới, đều không
ra gì, song Đức Chúa Trời là Đấng làm cho lớn lên. 8Người trồng, kẻ tưới, đều bằng
nhau; ai nấy sẽ nhận phần thưởng tùy theo việc mình đã làm.
Chỉ Đấng Christ là nền Hội
thánh
9Vả, chúng tôi là bạn cùng làm việc
với Đức Chúa Trời; anh em là ruộng của Đức Chúa Trời cày, nhà của Đức Chúa Trời
xây. 10
Theo ơn Đức Chúa Trời ban cho tôi, tôi đã lập nền như một tay thợ khéo, mà có
kẻ khác cất lên trên; nhưng ai nấy phải cẩn thận về sự mình xây trên nền đó. 11Vì, chẳng ai có thể lập một nền
khác ngoài nền đã lập, là Đức Chúa Jêsus Christ. 12Nếu có kẻ lấy vàng, bạc, bửu thạch,
gỗ, cỏ khô, rơm rạ mà xây trên nền ấy, 13thì công việc của mỗi người sẽ bày tỏ ra. Ngày đến sẽ
tỏ tường công việc đó; nó sẽ trình ra trong lửa, và công việc của mỗi người
đáng giá nào, lửa sẽ chỉ ra. 14Ví bằng công việc của ai xây trên nền được còn lại,
thì thợ đó sẽ lãnh phần thưởng mình. 15Nếu công việc họ bị thiêu hủy, thì mất phần thưởng.
Còn về phần người đó, sẽ được cứu, song dường như qua lửa vậy.
Tín đồ là đền thờ của Đức Chúa
Trời
16Anh em há chẳng biết mình là đền
thờ của Đức Chúa Trời, và Thánh Linh Đức Chúa Trời ở trong anh em sao? 17Ví có ai phá hủy đền thờ của Đức
Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời sẽ phá hủy họ; vì đền thờ của Đức Chúa Trời là
thánh, mà chính anh em là đền thờ. 18Chớ ai tự dối mình: nếu có ai trong vòng anh em tưởng
mình khôn ngoan theo cách đời nầy, hãy trở nên dại dột, để được nên khôn ngoan;
19vì sự khôn ngoan đời nầy trước mặt
Đức Chúa Trời là sự dại dột. Như có chép rằng: Ấy là Chúa bắt những kẻ khôn
ngoan trong mưu kế họ. 20Lại rằng: Chúa thông biết ý tưởng
của người khôn ngoan; Ngài biết ý tưởng họ đều là vô ích.
21Vậy, chớ ai khoe mình về loài
người, vì mọi sự đều thuộc về anh em: 22hoặc Phao-lô, hoặc A-bô-lô, hoặc Sê-pha, hoặc thế
gian, hoặc sự sống, hoặc sự chết, hoặc những sự bây giờ, hoặc những sự hầu đến.
Hết thảy mọi sự đều thuộc về anh em, anh em thuộc về Đấng Christ, Đấng Christ
thuộc về Đức Chúa Trời.
Chỉ Chúa là Đấng đoán xét
4 1Vậy, ai nấy hãy coi chúng tôi như
đầy tớ của Đấng Christ, và kẻ quản trị những sự mầu nhiệm của Đức Chúa Trời. 2Vả lại, cái điều người ta trông
mong nơi người quản trị là phải trung thành. 3Về phần tôi, hoặc bị anh em xử
đoán, hoặc bị tòa án nào của loài người xử đoán, tôi cũng chẳng lấy làm quan hệ
gì. Chính tôi chẳng tự xử đoán mình nữa; 4vì tôi chẳng thấy mình có điều gì
đáng tội, nhưng tôi cũng không nhờ sự đó mà được xưng là công bình: Đấng xử
đoán tôi, ấy là Chúa. 5Vậy, chớ xét đoán sớm quá, hãy đợi Chúa đến; chính Chúa sẽ tỏ
những sự giấu trong nơi tối ra nơi sáng, và bày ra những sự toan định trong
lòng người; bấy giờ, ai nấy sẽ bởi Đức Chúa Trời mà lãnh sự khen ngợi mình đáng lãnh.
Sự kiêu ngạo của người
Cô-rinh-tô; sự khiêm nhường của các sứ đồ
6Hỡi anh em, ấy là vì cớ anh em, tôi
đã dùng những lẽ thật nầy chỉ về chính mình tôi và A-bô-lô, hầu cho anh em học
đòi hai chúng tôi, chớ vượt qua lời đã chép, và chớ sanh lòng kiêu ngạo, theo
phe người nầy nghịch cùng kẻ khác. 7Bởi vì, ai phân biệt ngươi với người khác? Ngươi há có
điều chi mà chẳng đã nhận lãnh sao? Nếu ngươi đã nhận lãnh, thì sao còn khoe
mình như chẳng từng nhận lãnh?
8Anh em được no đủ, được giàu có
rồi, chẳng nhờ chúng tôi, anh em đã khởi sự cai trị; thật mong cho anh em được
cai trị, hầu cho chúng tôi cũng cai trị với anh em! 9Vì chưng Đức Chúa Trời dường đã
phơi chúng tôi là các sứ đồ ra, giống như kẻ sau rốt mọi người, giống như tù
phải tội chết, làm trò cho thế gian, thiên sứ, loài người cùng xem vậy. 10Chúng tôi là kẻ ngu dại vì cớ Đấng
Christ, nhưng anh em được khôn ngoan trong Đấng Christ; chúng tôi yếu đuối, anh
em mạnh mẽ; anh em quí trọng, chúng tôi khinh hèn. 11Cho đến bây giờ, chúng tôi vẫn chịu
đói khát, trần mình, bị người ta vả trên mặt, lưu lạc rày đây mai đó. 12Chúng tôi dùng chính tay mình làm
việc khó nhọc; khi bị rủa sả, chúng tôi chúc phước; khi bị bắt bớ, chúng tôi
nhịn nhục; 13
khi bị vu oan, chúng tôi khuyên dỗ; chúng tôi giống như rác rến của thế gian,
cặn bã của loài người, cho đến ngày nay.
Phao-lô đã dẫn người Cô-rinh-tô
theo đạo Tin lành, báo tin đến thăm
14Tôi viết những điều nầy, chẳng phải
để làm cho anh em hổ ngươi đâu; nhưng để khuyên bảo anh em, cũng như con cái
yêu dấu của tôi vậy. 15Bởi chưng, dẫu anh em có một vạn thầy giáo trong Đấng Christ,
nhưng chẳng có nhiều cha; vì tôi đã dùng Tin Lành mà sanh anh em ra trong Đức
Chúa Jêsus Christ. 16
Vậy, tôi lấy điều đó khuyên anh em: hãy bắt chước tôi. 17Vì cớ đó, tôi đã sai Ti-mô-thê, là
con yêu dấu của tôi, cùng là trung thành trong Chúa, đến cùng anh em; người sẽ
nhắc lại cho anh em biết đường lối tôi trong Đấng Christ, và tôi dạy dỗ cách
nào trong các Hội thánh khắp các nơi.
18Có mấy kẻ lên mình kiêu ngạo, ngờ
tôi chẳng còn đến cùng anh em nữa. 19Nhưng nếu Chúa khứng cho, thì chẳng bao lâu tôi sẽ tới
cùng anh em, và xét cho biết, chẳng phải xét lời nói của những kẻ kiêu ngạo đó,
bèn là năng lực họ thể nào. 20Vì nước Đức Chúa Trời chẳng ở tại lời nói, mà ở tại năng lực. 21
Anh em muốn điều gì hơn: muốn tôi cầm roi mà đến cùng anh em, hay là lấy tình
yêu thương và ý nhu mì?
Gương rất xấu tại Cô-rinh-tô
5 1Có tin đồn ra khắp nơi rằng trong
anh em có sự dâm loạn, dâm loạn đến thế, dẫu người ngoại đạo cũng chẳng có
giống như vậy: là đến nỗi trong anh em có kẻ lấy vợ của cha mình. 2Anh em còn lên mình kiêu ngạo! Anh
em chẳng từng buồn rầu, hầu cho kẻ phạm tội đó bị trừ bỏ khỏi vòng anh em thì
hơn! 3
Về phần tôi, thân dầu xa cách mà lòng ở tại đó, (vì anh em và lòng tôi được hội
hiệp với quyền phép của Đức Chúa Jêsus, là Chúa chúng ta), 4nên tôi đã dường như có mặt ở đó,
nhơn danh Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta, tuyên án kẻ phạm tội đó 5rằng, một người như thế phải phó
cho quỉ Sa tan, để hủy hoại phần xác thịt, hầu cho linh hồn được cứu trong ngày
Đức Chúa Jêsus.
6Thật anh em chẳng có cớ mà khoe
mình đâu! Anh em há chẳng biết rằng một chút men làm cho cả đống bột dậy lên
sao? 7
Hãy làm cho mình sạch men cũ đi, hầu cho anh em trở nên bột nhồi mới không men,
như anh em là bánh không men vậy. Vì Đấng Christ là con sinh lễ Vượt Qua của
chúng ta, đã bị giết rồi. 8Vậy thì, chúng ta hãy giữ lễ, chớ dùng men cũ, chớ dùng men gian
ác độc dữ, nhưng dùng bánh không men của sự thật thà và của lẽ thật.
9Trong thơ tôi viết cho anh em, có
dặn đừng làm bạn với kẻ gian dâm, 10đó tôi chẳng có ý nói chung về kẻ gian dâm đời nầy,
hay là kẻ tham lam, kẻ chắt bóp, kẻ thờ hình tượng, vì nếu vậy thì anh em phải
lìa khỏi thế gian. 11
Nhưng tôi viết khuyên anh em đừng làm bạn với kẻ nào tự xưng là anh em, mà là
gian dâm, hoặc tham lam, hoặc thờ hình tượng, hoặc chưởi rủa, hoặc say sưa,
hoặc chắt bóp, cũng không nên ăn chung với người thể ấy. 12Vì chưng có phải tôi nên đoán xét
kẻ ở ngoài sao? Há chẳng phải anh em nên đoán xét những người ở trong sao? 13Còn như kẻ ở ngoài, thì Đức Chúa
Trời sẽ đoán xét họ. Hãy trừ bỏ kẻ gian ác khỏi anh em.
Việc kiện trước mặt kẻ ngoại đạo
6 1Khi trong anh em ai có sự nghịch
cùng người khác, sao dám để cho kẻ không công bình đoán xét hơn là cho các
thánh đồ? 2
Anh em há chẳng biết các thánh đồ sẽ xét đoán thế gian sao? Ví bằng thế gian sẽ
bị anh em xét đoán, thì anh em há chẳng đáng xét đoán việc nhỏ mọn hơn sao? 3Anh em chẳng biết chúng ta sẽ xét
đoán các thiên sứ sao? Huống chi việc đời nầy! 4Vậy khi anh em có sự nghịch cùng
nhau về việc đời nầy, sao lấy những kẻ không kể ra chi trong Hội thánh làm
người xét đoán! 5
Tôi nói thế làm cho anh em hổ thẹn. Ấy vậy, trong vòng anh em chẳng có một kẻ
khôn ngoan nào phân xử được giữa anh em mình hay sao? 6Nhưng anh em kiện anh em, lại đem
đến trước mặt kẻ chẳng tin! 7Thật vậy, anh em có sự kiện cáo nhau, là phải tội rồi.
Sao chẳng chịu sự trái lẽ là hơn? Sao chẳng đành sự gian lận là hơn! 8Nhưng chính anh em làm ra sự trái
lẽ, chính anh em gian lận, lại làm thể ấy cho người anh em nữa!
9Anh em há chẳng biết những kẻ không
công bình chẳng bao giờ hưởng được nước Đức Chúa Trời sao? 10Chớ tự dối mình: phàm những kẻ tà dâm,
kẻ thờ hình tượng, kẻ ngoại tình, kẻ làm giáng yểu điệu, kẻ đắm nam sắc, kẻ
trộm cướp, kẻ hà tiện, kẻ say sưa, kẻ chưởi rủa, kẻ chắt bóp, đều chẳng hưởng
được nước Đức Chúa Trời đâu. 11Trước kia anh em ít nữa cũng có một đôi người như thế;
nhưng nhơn danh Đức Chúa Jêsus Christ, và nhờ Thánh Linh của Đức Chúa Trời
chúng ta, thì anh em được rửa sạch, được nên thánh, được xưng công bình rồi.
Khuyên tránh sự ô uế
12Mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng
phải mọi sự đều có ích; mọi sự tôi có phép làm, nhưng chẳng để sự gì bắt phục
được tôi. 13
Đồ ăn vì bụng, bụng vì đồ ăn, Đức Chúa Trời sẽ hủy hoại cái nọ và cái kia.
Nhưng thân thể chẳng phải vì sự dâm dục đâu, bèn là vì Chúa, và Chúa vì thân
thể; 14
và Đức Chúa Trời là Đấng đã khiến Chúa sống lại, cũng sẽ lấy quyền phép mình
khiến chúng ta sống lại nữa.
15Anh em há chẳng biết thân thể mình
là chi thể của Đấng Christ sao? Vậy thì mình có nên lấy chi thể của Đấng Christ
mà làm thành chi thể của điếm đĩ chăng? Đức Chúa Trời nào nỡ vậy! 16Anh em há chẳng biết người nào kết
hiệp với điếm đĩ, thì trở nên một xác với nó sao? Vì có chép rằng: Hai người sẽ
đồng nên một thịt. 17Còn ai kết hiệp với Chúa thì trở
nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài. 18Hãy tránh sự dâm dục. Mặc dầu người ta phạm tội gì,
tội ấy còn là ngoài thân thể; nhưng kẻ buông mình vào sự dâm dục, thì phạm đến
chính thân thể mình.
19Anh em há chẳng biết rằng thân thể
mình là đền thờ của Đức Thánh Linh đang ngự trong anh em, là Đấng mà anh em đã
nhận bởi Đức Chúa Trời, và anh em chẳng phải thuộc về chính mình sao? 20Vì chưng anh em đã được chuộc bằng
giá cao rồi. Vậy, hãy lấy thân thể mình làm sáng danh Đức Chúa Trời.
III.-- Đáp các câu hỏi của người
Cô-rinh-tô, về luân lý và tôn giáo đời người
(Từ 7:1 đến 11:1)
Về sự cưới gả
7 1Luận đến các điều hỏi trong thơ anh
em, tôi tưởng rằng đờn ông không đụng đến đờn bà là hay hơn. 2Song, cho được tránh khỏi mọi sự
dâm dục, thì mỗi người đờn ông phải có vợ, mỗi người đờn bà phải có chồng. 3Chồng phải làm hết bổn phận đối với
vợ, và vợ đối với chồng cũng vậy. 4Vợ không có quyền tự chủ về thân mình, bèn là chồng;
chồng cũng vậy, không có quyền tự chủ về thân mình bèn là vợ. 5Đừng từ chối nhau, trừ ra khi hai
bên ưng thuận tạm thời, để chuyên việc cầu nguyện; rồi trở lại hiệp cùng nhau,
kẻo quỉ Sa-tan thừa khi anh em không thìn mình mà cám dỗ chăng. 6Ấy đó là sự tôi thuận cho phép, chớ
chẳng phải sự tôi truyền biểu. 7Tôi muốn mọi người đều được giống
như tôi; song mỗi người đã được ban riêng cho mình bởi Đức Chúa Trời, người nầy
thể nầy, kẻ kia thể khác. 8Vậy, tôi nói với những kẻ chưa cưới gả, và kẻ góa bụa rằng ở được
như tôi thì hơn. 9
Song nếu họ chẳng thìn mình được, thì hãy cưới gả; vì thà cưới gả còn hơn để
cho lửa tình un đốt.
Về đạo vợ chồng.-- Tín đồ của
Đấng Christ trong các đấng bậc xã hội
10Về những kẻ đã cưới gả rồi, thì
tôi, nhưng chẳng phải tôi, bèn là Chúa, truyền rằng vợ không nên lìa bỏ chồng, 11(ví bằng đã phân rẽ nhau, thì nên ở
vậy đừng lấy chồng khác; hay là phải lại hòa thuận với chồng mình), còn chồng
cũng không nên để vợ. 12Đến như những kẻ khác, chẳng phải Chúa, song là chính tôi bảo họ
rằng: Nếu người anh em nào có vợ ngoại đạo bằng lòng ở đời với mình, thì không
nên để bỏ. 13
Lại nếu một người đờn bà có chồng ngoại đạo bằng lòng ở đời với mình, thì vợ
cũng không nên lìa chồng. 14Bởi vì, chồng không tin Chúa, nhơn vợ mình được nên thánh, vợ
không tin Chúa, nhơn chồng mình tin Chúa được nên thánh; bằng chẳng vậy, con
cái anh em nên chẳng sạch, song nay đều là thánh. 15Nếu kẻ không tin Chúa muốn phân rẽ,
thì cho phân rẽ: trong cơn đó, người anh em hay là người chị em chẳng phải cầm
buộc gì. Đức Chúa Trời đã gọi anh em ăn ở trong sự bình an. 16Hỡi kẻ làm vợ kia, biết đâu ngươi
sẽ cứu được chồng mình? Hỡi kẻ làm chồng kia, biết đâu ngươi sẽ cứu được vợ
mình?
17Rốt lại, ai nấy phải ăn ở theo ơn
Chúa đã ban cho mình, và theo như Đức Chúa Trời đã gọi. Ấy đó là điều tôi dạy
trong hết thảy các Hội thánh. 18Có người nào đã chịu phép cắt bì rồi được gọi chăng?
nên cứ giữ cắt bì vậy. Có người nào chưa chịu phép cắt bì mà được gọi chăng?
thì chớ chịu phép cắt bì. 19Chịu cắt bì chẳng hề gì, không chịu cắt bì cũng chẳng hề gì; sự
quan hệ là giữ các điều răn của Đức Chúa Trời. 20Ai nấy khi được gọi ở đấng bậc nào,
thì phải cứ ở theo đấng bậc ấy. 21Ngươi đương làm tôi mọi mà được gọi chăng? Chớ lấy làm
lo; song nếu ngươi có thể được tự do, thì hãy nhơn dịp đó là hơn. 22Vì kẻ tôi mọi được Chúa gọi, ấy là
kẻ Chúa đã buông tha; cũng một lẽ ấy, ai đương tự do mà được gọi, thì làm tôi
mọi của Đấng Christ. 23Anh em đã được chuộc bằng giá cao, chớ trở nên tôi mọi của người
ta làm chi. 24
Hỡi anh em, ai nấy khi được gọi ở đấng bậc nào, thì phải cứ ở theo đấng bậc ấy
trước mặt Đức Chúa Trời.
Về sự bất hôn
25Về những kẻ đồng thân, tôi chẳng có
lời Chúa truyền; song nhờ ơn thương xót của Chúa, tôi được làm người đáng tin,
nên tôi ban lời khuyên bảo. 26Vậy tôi tưởng vì cớ tai vạ hầu đến, một người nam cứ ở
vậy là nên. 27
Có phải ngươi đã bị vấn vương với vợ chăng? Chớ tìm cách mà lìa mình ra. Có
phải ngươi chưa bị vấn vương với vợ chăng? Đừng kiếm vợ. 28Nhưng nếu ngươi lấy vợ, thì chẳng
phạm tội gì; và nếu người nữ đồng trinh lấy chồng, thì cũng chẳng phạm tội gì.
Song những người cưới gả sẽ có sự khó khăn về xác thịt, và tôi muốn cho anh em
khỏi sự đó.
29Hỡi anh em, vậy thì tôi bảo nầy:
thì giờ ngắn ngủi. Từ nay về sau, kẻ có vợ hãy nên như kẻ không có; 30kẻ đương khóc, nên như kẻ không
khóc; kẻ đương vui, nên như kẻ chẳng vui; kẻ đương mua, nên như kẻ chẳng được
của gì; 31
và kẻ dùng của thế gian, nên như kẻ chẳng dùng vậy; vì hình trạng thế gian nầy
qua đi. 32
Vả, tôi muốn anh em được thong thả chẳng phải lo lắng gì. Ai không cưới vợ thì
chăm lo việc Chúa, tìm phương cho Chúa đẹp lòng. 33Song ai cưới vợ rồi thì chăm lo
việc đời nầy, tìm cách cho vợ mình thỏa dạ. 34Người nữ có chồng và đồng trinh
cũng khác nhau như vậy: ai không chồng thì chăm lo việc Chúa, đặng cho thân thể
và tinh thần đều được thánh; nhưng ai có chồng thì chăm lo các việc đời nầy,
tìm cách cho đẹp lòng chồng mình.
35Tôi nói điều đó vì sự ích lợi cho
anh em, chớ chẳng phải để gài bẫy, song để dắt anh em theo lẽ phải, hầu cho
không phân tâm mà hầu việc Chúa. 36Nếu có ai tưởng chẳng nên cho con gái đồng trinh mình
lỡ thì, và phải gả đi, thì người đó có thể tùy ý mình mà làm, không phạm tội
gì; trong cơn đó, người con gái nên lấy chồng. 37Song có ai được tự chủ về việc mình
làm, không bị sự gì bắt buộc, mà trong lòng đã quyết định cách vững vàng giữ
con gái mình đồng trinh, thì nấy làm phải lẽ mà cứ theo như mình đã quyết chí. 38Thế thì kẻ gả con gái mình làm phải
lẽ; song kẻ không gả, còn làm phải lẽ hơn nữa.
39Chồng còn sống bao lâu, thì vợ phải
buộc chặt với chồng bấy lâu; nếu chồng chết, vợ được tự do, muốn lấy ai tùy ý,
miễn là theo ý Chúa. 40Nhưng, theo ý tôi, nếu cứ ở vậy, thì có phước hơn. Vả, tôi tưởng tôi cũng có Thánh Linh của Đức Chúa Trời.
Của cúng thần tượng
8 1Luận đến của cúng các thần tượng
thì chúng ta biết mình đều có sự hay biết cả.-- Song sự hay biết sanh kiêu
căng, còn sự yêu thương làm gương tốt. 2Nếu có ai tưởng mình biết điều gì, thật người ấy chưa
biết như mình nên biết. 3Nhưng nếu có một người yêu mến Đức Chúa Trời, thì Đức Chúa Trời
biết người đó.-- 4
Vậy, về sự ăn của cúng tế các thần tượng, chúng ta biết thần tượng trong thế
gian thật là hư không, chỉ có một Đức Chúa Trời, chớ không có thần nào khác. 5Thật người ta xưng có các thần
khác, hoặc ở trên trời, hoặc ở dưới đất, (bởi đó họ thờ nhiều thần nhiều chúa),
6về phần chúng ta, chỉ có một Đức
Chúa Trời mà thôi, là Đức Chúa Cha, muôn vật bởi Ngài mà ra, và chúng ta hướng
về Ngài; lại chỉ có một Chúa mà thôi, là Đức Chúa Jêsus Christ, muôn vật đều
nhờ Ngài mà có, và chúng ta cũng vậy.
7Nhưng chẳng phải mọi người đều có
sự hay biết đó. Một đôi người vì nghĩ thường có thần tượng, nên khi ăn của cúng
tế đó cho là của cúng tế thần tượng; thì lương tâm yếu đuối của họ bởi đó ra ô
uế. 8
Vả, ấy chẳng phải là đồ ăn làm cho chúng ta được đẹp lòng Đức Chúa Trời; nếu
chúng ta ăn, chẳng được ích gì, bằng không ăn, cũng chẳng tổn gì. 9Nhưng hãy giữ lấy, kẻo sự tự do
mình làm dịp cho kẻ yếu đuối vấp phạm. 10Bởi vì, nếu có kẻ lương tâm yếu đuối thấy ngươi là
người có sự hay biết ngồi ăn trong miếu tà thần, thì há chẳng cũng bắt chước mà
ăn của cúng tế sao? 11
Thế thì ngươi lấy sự hay biết mình mà làm hư mất kẻ yếu đuối, là người anh em
mà Đấng Christ đã chết thế cho! 12Khi nào mình phạm tội cùng anh em như vậy, làm cho
lương tâm yếu đuối của họ bị thương, thì là phạm tội cùng Đấng Christ. 13Cho nên, nếu đồ ăn xui anh em tôi
vấp phạm, thì tôi sẽ chẳng hề ăn thịt, hầu cho khỏi làm dịp vấp phạm cho anh em tôi.
Quyền lợi của chức sứ đồ
9 1Tôi chẳng được tự do sao? Tôi chẳng
phải là sứ đồ sao? Tôi há chẳng từng thấy Đức Chúa Jêsus là Chúa chúng ta sao?
Anh em há chẳng phải là công việc tôi trong Chúa sao? 2Nếu tôi không phải là sứ đồ cho kẻ
khác, ít nữa cũng là sứ đồ cho anh em; vì chính anh em là ấn tín của chức sứ đồ
tôi trong Chúa. 3
Ấy là lẽ binh vực của tôi đối với kẻ kiện cáo mình. 4Chúng tôi há không có phép ăn uống
sao? 5
Há không có phép dắt một người chị em làm vợ đi khắp nơi với chúng tôi như các
sứ đồ khác cùng các anh em Chúa và Sê-pha đã làm, hay sao? 6Hay là chỉ một tôi với Ba-na-ba
không có phép được khỏi làm việc? 7Vậy thì có ai ăn lương nhà mà đi đánh giặc? Có ai
trồng vườn nho mà không ăn trái? Hay là có ai chăn bầy vật mà không dùng sữa nó
để nuôi mình? 8
Tôi nói vậy, nào phải chỉ theo thói người ta quen nói đâu? Luật pháp há chẳng
nói như vậy sao? 9
Vì chưng có chép trong luật pháp Môi-se rằng: Ngươi chớ khớp miệng con bò đang
đạp lúa. Há phải Đức Chúa Trời lo cho bò
sao? 10
Quả thật Ngài nói câu đó về chúng ta phải không? Phải, ấy là về chúng ta mà có
chép rằng ai cày ruộng phải trông cậy mà cày, ai đạp lúa phải trông cậy mình sẽ
có phần mà đạp lúa.
11Nếu chúng tôi đã gieo của thiêng
liêng cho anh em, mà muốn thâu lại của vật chất của anh em, thì nào có phải một
việc quá lẽ đâu? 12
Người khác còn có quyền ấy trên anh em, huống chi là chúng tôi? Dầu vậy, chúng tôi
chẳng từng dùng quyền ấy; nhưng chúng tôi chịu mọi sự, hầu cho khỏi làm ngăn
trở Tin Lành của Đấng Christ chút nào. 13Anh em há chẳng biết rằng ai hầu việc thánh thì ăn của
dâng trong đền thờ, còn ai hầu việc nơi bàn thờ thì có phần nơi bàn thờ sao? 14Cũng vậy, Chúa có truyền rằng ai
rao giảng Tin Lành thì được nuôi mình bởi Tin Lành.
Các điều Phao-lô liều bỏ
15Phần tôi thì chẳng từng dùng quyền
ấy chút nào, và viết thơ nầy chẳng phải để đòi quyền ấy lại; vì tôi đành thà
chết còn hơn là chịu ai cất lấy cớ khoe mình nầy đi. 16Ví bằng tôi rao truyền Tin Lành,
tôi chẳng có cớ gì khoe mình, vì có lẽ cần buộc tôi; còn không rao truyền Tin
Lành, thì khốn khó cho tôi thay. 17Nếu tôi vui lòng làm việc đó, thì được thưởng; lại nếu
tôi không vui lòng mà làm, thì cái chức vụ cũng vẫn phó thác cho tôi. 18Thế thì phần thưởng của tôi là gì?
Ấy là khi giảng Tin Lành, thì giảng nhưng không, chẳng dùng quyền tôi có như
người giảng Tin Lành.
19Vả, tôi đối với ai vẫn cũng là được
tự do, mà tôi đành phục mọi người, hầu cho tôi được nhiều người hơn. 20Với người Giu-đa, tôi ở như một
người Giu-đa, hầu được những người Giu-đa; với những người dưới quyền luật
pháp, (dầu chính tôi chẳng ở dưới quyền luật pháp), tôi cũng ở như kẻ dưới
quyền luật pháp, hầu được những người dưới quyền luật pháp; 21với những người không luật pháp,
(dầu đối với Đức Chúa Trời tôi không phải là không luật pháp, vì tôi ở dưới
luật pháp của Đấng Christ), song tôi cũng ở như người không luật pháp, hầu được
những người không luật pháp. 22Tôi ở yếu đuối với những người yếu đuối, hầu được
những người yếu đuối; tôi đã trở nên mọi cách cho mọi người, để cứu chuộc được
một vài người không cứ cách nào. 23Mọi điều tôi làm, thì làm vì cớ Tin Lành, hầu cho tôi
cũng có phần trong đó.
24Anh em há chẳng biết rằng trong
cuộc chạy thi nơi trường đua, hết thảy đều chạy, nhưng chỉ một người được
thưởng sao? Vậy, anh em hãy chạy cách nào cho được thưởng. 25Hết thảy những người đua tranh, tự
mình chịu lấy mọi sự kiêng kỵ, họ chịu vậy để được mão triều thiên hay hư nát.
Nhưng chúng ta chịu vậy để được mão triều thiên không hay hư nát. 26Vậy thì, tôi chạy, chẳng phải là
chạy bá vơ; tôi đánh, chẳng phải là đánh gió; 27song tôi đãi thân thể tôi cách
nghiêm khắc, bắt nó phải phục, e rằng sau khi tôi đã giảng dạy kẻ khác, mà
chính mình phải bị bỏ chăng.
Lấy sự sửa phạt dân Y-sơ-ra-ên làm gương
10 1Vả, hỡi anh em, tôi chẳng muốn cho
anh em không biết tổ phụ chúng ta đều đã ở dưới đám mây, đi ngang qua biển, 2chịu Môi-se làm phép báp-têm trong
đám mây và dưới biển, 3ăn một thứ ăn thiêng liêng; 4và uống một thứ uống thiêng liêng;
vì họ uống nơi một hòn đá thiêng liêng theo mình, và đá ấy tức là Đấng Christ. 5Song phần nhiều trong vòng họ không
đẹp lòng Đức Chúa Trời, nên đã ngã chết nơi đồng vắng. 6Mọi điều đó đã xảy ra để làm gương
cho chúng ta, hầu cho chúng ta chớ buông mình theo tình dục xấu, như chính tổ
phụ chúng ta đã buông mình. 7Cũng đừng thờ hình tượng nữa, như mấy người trong họ,
theo lời chép rằng: Dân sự ngồi mà ăn uống, rồi đứng dậy mà chơi giỡn. 8Chúng ta chớ dâm dục như mấy người
trong họ đã dâm dục, mà trong một ngày có hai vạn ba ngàn người bị bỏ mạng. 9Cũng chớ thử thách Chúa như mấy
người trong họ đã thử thách mà bị loài rắn hủy diệt. 10Lại cũng chớ lằm bằm như mấy người
trong họ đã lằm bằm mà bị chết bởi kẻ hủy diệt.
11Những sự ấy có nghĩa hình bóng, và
họ đã lưu truyền để khuyên bảo chúng ta là kẻ ở gần cuối cùng các đời. 12Vậy thì, ai tưởng mình đứng, hãy
giữ kẻo ngã. 13
Những sự cám dỗ đến cho anh em, chẳng có sự nào quá sức loài người. Đức Chúa
Trời là thành tín, Ngài chẳng hề cho anh em bị cám dỗ quá sức mình đâu; nhưng
trong sự cám dỗ, Ngài cũng mở đàng cho ra khỏi, để anh em có thể chịu được.
Bàn thờ Chúa nghịch với bàn thờ
ngoại đạo
14Hỡi kẻ yêu dấu của tôi, vậy nên hãy
tránh khỏi sự thờ lạy hình tượng. 15Tôi nói với anh em cũng như nói với kẻ thông minh;
chính anh em hãy suy xét điều tôi nói. 16Cái chén phước lành mà chúng ta chúc phước, há chẳng
phải là thông với huyết của Đấng Christ sao? Cái bánh mà chúng ta bẻ, há chẳng
phải là thông với thân thể của Đấng Christ sao? 17Vì chỉ có một cái bánh, chúng ta
dầu nhiều, cũng chỉ một thân thể; bởi chưng chúng ta đều có phần chung trong
một cái bánh. 18
Hãy xem dân Y-sơ-ra-ên theo phần xác: những kẻ ăn thịt con sinh tế, há không
thông đồng với bàn thờ sao? 19Nói vậy có ý chi? Của cúng thần tượng có giá trị gì và
thần tượng có ra gì chăng? 20Chắc là không; nhưng đồ người ngoại đạo cúng tế là
cúng tế các quỉ, chớ không phải cúng tế Đức Chúa Trời. Vậy, tôi không muốn anh
em thông đồng với các quỉ. 21Anh em chẳng có thể uống chén của Chúa và cũng uống
chén của các quỉ; chẳng có thể dự tiệc của Chúa, lại dự tiệc của các quỉ. 22Hay là chúng ta muốn trêu lòng Chúa
ghen chăng? Chúng ta há mạnh hơn Ngài sao?
Bổn phận phải giúp kẻ yếu đuối
23Mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng
phải mọi sự đều có ích; mọi sự đều có phép làm, nhưng chẳng phải mọi sự đều làm
gương tốt. 24
Chớ ai tìm lợi riêng cho mình, nhưng ai nấy hãy tìm cho kẻ khác. 25Phàm vật gì bán ở hàng thịt, hãy
ăn, đừng vì cớ lương tâm mà hỏi chi về việc đó; 26bởi chưng đất và mọi vật chứa trong
đất đều thuộc về Chúa. 27Nếu có người chẳng tin mời anh em, và anh em muốn đi, thì không cứ
họ dọn ra đồ gì, hãy ăn đi hết thảy, đừng vì cớ lương tâm mà hỏi chi hết. 28Song nếu có ai nói với anh em rằng:
Cái nầy đã dâng làm của cúng, thì chớ ăn, vì cớ người đã bảo trước mình, lại vì
cớ lương tâm: 29
tôi chẳng nói về lương tâm anh em, nhưng về lương tâm người đó. Vả, vì cớ nào
sự tự do tôi phải bị lương tâm kẻ khác đoán xét? 30Nếu tôi tạ ơn rồi ăn, cớ nào vì một bữa ăn đã cảm ơn mà lại bị chê bai? 31Vậy, anh em hoặc ăn, hoặc uống, hay là làm sự chi khác, hãy vì sự vinh hiển Đức Chúa Trời mà làm. 32Đừng làm gương xấu cho người Giu-đa, người Gờ-réc, hay là Hội thánh của Đức Chúa Trời; 33hãy như tôi gắng sức đẹp lòng mọi người trong mọi việc, chẳng tìm ích lợi riêng cho mình, nhưng cho phần nhiều
người, để họ được cứu.
11 1Hãy bắt chước tôi, cũng như chính
mình tôi bắt chước Đấng Christ vậy.
IV.-- Các điều dạy về sự nhóm lại để thờ phượng
(Từ 11:2 đến 14:40)
Cách đờn bà ăn mặc trong đám hội
2Tôi khen anh em vì hay nhớ đến tôi
trong mọi dịp, và lấy lòng trung tín mà giữ những điều tôi đã dạy dỗ anh em. 3Dầu vậy, tôi muốn anh em biết Đấng
Christ là đầu mọi người; người đờn ông là đầu người đờn bà; và Đức Chúa Trời là
đầu của Đấng Christ. 4Phàm người đờn ông cầu nguyện hoặc giảng đạo mà trùm đầu lại, thì
làm nhục đầu mình. 5
Nhưng phàm người đờn bà cầu nguyện hoặc giảng đạo mà không trùm đầu lại, thì
làm nhục đầu mình: thật chẳng khác gì đã cạo đầu vậy. 6 Ví bằng người đờn bà không trùm đầu,
thì cũng nên hớt tóc đi. Song nếu người đờn bà lấy sự hớt tóc hoặc cạo đầu làm
xấu hổ, thì hãy trùm đầu lại.
7Vả, đờn ông là hình ảnh và sự vinh
hiển của Đức Chúa Trời, thì không nên trùm đầu; nhưng đờn bà là sự vinh hiển
của đờn ông. 8
Bởi chưng không phải đờn ông ra từ đờn bà, bèn là đờn bà ra từ đờn ông; 9không phải đờn ông vì cớ đờn bà mà
được dựng nên, bèn là đờn bà vì cớ đờn ông vậy. 10Bởi đó, vì cớ các thiên sứ, đờn bà
phải có dấu hiệu trên đầu chỉ về quyền phép mình nương cậy. 11Song trong Chúa thì chẳng phải đờn
bà ngoại đờn ông, cũng chẳng phải đờn ông ngoại đờn bà; 12vì, như đờn bà đã ra từ đờn ông,
thì đờn ông cũng sanh bởi đờn bà, và cả thảy đều ra bởi Đức Chúa Trời.
13Chính anh em hãy đoán xét điều nầy:
đờn bà cầu nguyện Đức Chúa Trời mà không trùm đầu là hiệp lẽ chăng? 14Chính lẽ tự nhiên há chẳng dạy cho
anh em biết đờn ông để tóc dài thì lấy làm hổ thẹn sao? 15Nhưng, nếu đờn bà để tóc dài thì là
lịch sự cho mình, vì đã ban tóc dài cho người, dường như khăn trùm vậy.
16Bằng có ai muốn cãi lẽ, thì chúng
tôi không có thói quen ấy, mà các Hội thánh Đức Chúa Trời cũng không có nữa.
Bửa ăn thân ái và Tiệc thánh
17Trong khi tôi truyền lời cáo dụ
nầy, chẳng phải khen anh em, vì sự nhóm lại của anh em không làm cho mình hay
hơn mà làm cho mình dở hơn. 18Trước hết, tôi nghe rằng khi anh em có sự nhóm họp Hội
thánh, thì sanh ra sự phân rẽ; tôi cũng hơi tin điều đó. 19Vì chắc trong vòng anh em phải có
bè đảng, hầu cho được nhận biết trong anh em những kẻ nào thật là trung thành. 20Vậy, khi anh em nhóm nhau lại một
chỗ, ấy chẳng còn phải là Tiệc thánh của Chúa mà anh em ăn; 21bởi vì lúc ngồi ăn, ai cũng nôn nả
mà ăn bữa riêng mình, đến nỗi người nọ chịu đói, còn kẻ kia thì quá độ. 22Anh em há chẳng có nhà để ăn uống
sao? Hay là anh em khinh bỉ Hội thánh của Đức Chúa Trời, muốn làm cho những kẻ
không có gì phải hổ thẹn? Tôi nên nói chi với anh em? Có nên khen anh em không?
Trong việc nầy tôi chẳng khen đâu.
23Vả, tôi có nhận nơi Chúa điều tôi
đã dạy cho anh em: ấy là Đức Chúa Jêsus, trong đêm Ngài bị nộp, lấy bánh, 24tạ ơn, rồi bẻ ra mà phán rằng: Nầy
là thân thể ta, vì các ngươi mà phó cho; hãy làm điều nầy để nhớ ta. 25Cũng một thể ấy, sau khi ăn bữa tối
rồi, Ngài lấy chén và phán rằng: Chén nầy là sự giao ước mới trong huyết ta; hễ
khi nào các ngươi uống, hãy làm điều nầy để nhớ ta. 26Ấy vậy, mỗi lần anh em ăn bánh nầy,
uống chén nầy, thì rao sự chết của Chúa cho tới lúc Ngài đến. 27Bởi đó, ai ăn bánh hoặc uống chén
của Chúa cách không xứng đáng, thì sẽ mắc tội với thân và huyết của Chúa. 28Vậy mỗi người phải tự xét lấy mình,
và như thế mới ăn bánh uống chén ấy; 29vì người nào không phân biệt thân Chúa mà ăn bánh uống
chén đó, tức là ăn uống sự xét đoán cho mình.
30Ấy vì cớ đó mà trong anh em có
nhiều kẻ tật nguyền, đau ốm, và có lắm kẻ ngủ. 31Nếu chúng ta biết xét đoán lấy
mình, thì khỏi bị xét đoán. 32Song khi chúng ta bị Chúa xét đoán, thì bị Ngài sửa
phạt, hầu cho khỏi bị án làm một với người thế gian. 33Hỡi anh em, vậy thì lúc anh em hội
lại để ăn chung với nhau, hãy chờ đợi nhau. 34Ví bằng có ai đói, hãy ăn tại nhà mình, hầu cho anh em không nhóm lại để mà chuốc lấy sự đoán xét. Còn các việc
khác, lúc tôi đến sẽ đoán định.
Các sự ban cho khác nhau và Thánh Linh chỉ là một
12 1Hỡi anh em, tôi không muốn anh em
chẳng biết về các sự ban cho thiêng liêng. 2Anh em biết khi mình còn là người
ngoại đạo, bị khuyên dỗ hướng về các thần tượng câm, tùy ý người ta dẫn dụ
mình. 3
Bởi đó, tôi tỏ cùng anh em, chẳng ai cảm Thánh Linh của Đức Chúa Trời, mà nói
rằng: Đức Chúa Jêsus đáng nguyền rủa! Nếu không cảm Đức Thánh Linh, cũng chẳng
ai xưng Đức Chúa Jêsus là Chúa!
4Vả, có các sự ban cho khác nhau,
nhưng chỉ có một Đức Thánh Linh. 5Có các chức vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. 6Có các việc làm khác nhau, nhưng
chỉ có một Đức Chúa Trời, là Đấng làm mọi việc trong mọi người. 7Đức Thánh Linh tỏ ra trong mỗi một
người, cho ai nấy đều được sự ích chung. 8Vả, người nầy nhờ Đức Thánh Linh,
được lời nói khôn ngoan; kẻ kia nhờ một Đức Thánh Linh ấy, cũng được lời nói có
tri thức. 9
Bởi một Đức Thánh Linh, cho người nầy được đức tin; cũng bởi một Đức Thánh Linh
ấy, cho kẻ kia được ơn chữa tật bịnh; 10người thì được làm phép lạ; kẻ thì được nói tiên tri;
người thì được phân biệt các thần; kẻ thì được nói nhiều thứ tiếng khác nhau,
người thì được thông giải các thứ tiếng ấy. 11Mọi điều đó là công việc của đồng
một Đức Thánh Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân phát sự ban cho riêng cho mỗi người.
Thân thể và chi thể Đấng Christ
12Vả, như thân là một, mà có nhiều
chi thể, và như các chi thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân
mà thôi, Đấng Christ khác nào như vậy. 13Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người
Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh
Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh
nữa. 14
Thân cũng chẳng phải có một chi thể, bèn là nhiều chi thể. 15Nếu chơn rằng: vì ta chẳng phải là
tay, nên ta không thuộc về thân, thì chẳng phải bởi đó chơn không có phần trong
thân. 16
Và nếu tai rằng: Vì ta chẳng phải là mắt, nên ta không thuộc về thân, thì tai
chẳng phải bởi đó không có phần trong thân. 17Ví bằng cả thân đều là mắt, thì sự
nghe ở đâu? Nếu cả thân đều là tai, thì sự ngửi ở đâu? 18Nhưng bây giờ, Đức Chúa Trời đã sắp
đặt các chi thể của thân chúng ta, ban cho mỗi một chi thể cái địa vị theo ý
Ngài lấy làm tốt mà chỉ định. 19Nếu chỉ có một chi thể mà thôi, thì cái thân ở đâu? 20Vậy, có nhiều chi thể, song chỉ có
một thân.
21Mắt không được nói với bàn tay
rằng: Ta chẳng cần đến mầy; đầu cũng chẳng được nói với chơn rằng: Ta chẳng cần
đến bay. 22
Trái lại, các chi thể của thân xem ra rất yếu đuối lại là cần dùng. 23Chi thể nào trong thân chúng ta
nghĩ là hèn hạ hơn, thì chúng ta tôn trọng hơn; chi thể nào chẳng đẹp, thì
chúng ta lại trau giồi hơn, 24còn như cái nào đã đẹp rồi, thì không cần trau giồi.
Nhưng Đức Chúa Trời đã sắp đặt thân người, để chi thể nào thiếu thốn thì được
quí trọng hơn, 25
hầu cho trong thân không có sự phân rẽ, mà các chi thể phải đồng lo tưởng đến
nhau. 26
Lại, trong các chi thể, khi có một cái nào chịu đau đớn, thì các cái khác đều
cùng chịu; và khi một cái nào được tôn trọng, thì các cái khác đều cùng vui
mừng.
27Vả, anh em là thân của Đấng Christ,
và là chi thể của thân, ai riêng phần nấy. 28Đức Chúa Trời đã lập trong Hội
thánh, thứ nhứt là sứ đồ, thứ nhì là đấng tiên tri, thứ ba là thầy giáo, kế đến
kẻ làm phép lạ, rồi kẻ được ơn chữa bịnh, cứu giúp, cai quản, nói các thứ
tiếng. 29
Có phải cả thảy là sứ đồ sao? Cả thảy là tiên tri sao? Cả thảy là thầy giáo
sao? Cả thảy đều làm phép lạ sao? 30Cả thảy đều được ơn chữa bịnh sao? Cả thảy đều nói
tiếng lạ sao? Cả thảy đều thông giải tiếng lạ sao?
31Hãy ước ao cho được sự ban cho lớn
hơn hết. Bây giờ, tôi sẽ chỉ dẫn cho anh em con đường tốt lành hơn.
Sự yêu thương
13 1Dầu tôi nói được các thứ tiếng loài
người và thiên sứ, nếu không có tình yêu thương, thì tôi chỉ như đồng kêu lên
hay là chập chỏa vang tiếng. 2Dầu tôi được ơn nói tiên tri, cùng biết đủ các sự mầu
nhiệm, và mọi sự hay biết; dầu tôi có cả đức tin đến nỗi dời núi được, nhưng
không có tình yêu thương, thì tôi chẳng ra gì. 3Dầu tôi phân phát gia tài để nuôi
kẻ nghèo khó, lại bỏ thân mình để chịu đốt, song không có tình yêu thương, thì
điều đó chẳng ích chi cho tôi.
4Tình yêu thương hay nhịn nhục; tình
yêu thương hay nhơn từ; tình yêu thương chẳng ghen tị, chẳng khoe mình, chẳng
lên mình kiêu ngạo, 5
chẳng làm điều trái phép, chẳng kiếm tư lợi, chẳng nóng giận, chẳng nghi ngờ sự
dữ, 6
chẳng vui về điều không công bình, nhưng vui trong lẽ thật. 7Tình yêu thương hay dung thứ mọi
sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nín chịu mọi sự.
8Tình yêu thương chẳng hề hư mất bao
giờ. Các lời tiên tri sẽ hết, sự ban cho nói tiếng lạ sẽ thôi, sự thông biết
hầu bị bỏ. 9
Vì chưng chúng ta hiểu biết chưa trọn vẹn, nói tiên tri cũng chưa trọn vẹn; 10song lúc sự trọn lành đã đến, thì
sự chưa được trọn lành sẽ bị bỏ. 11Khi tôi còn là con trẻ, tôi nói như con trẻ, tư tưởng
như con trẻ, suy xét như con trẻ; khi tôi đã thành nhơn, bèn bỏ những điều
thuộc về con trẻ. 12
Ngày nay chúng ta xem như trong một cái gương, cách mập mờ: đến bấy giờ chúng
ta sẽ thấy hai mặt đối nhau; ngày nay tôi biết chưa hết: đến bấy giờ tôi sẽ
biết như Chúa đã biết tôi vậy.
13Nên bây giờ còn có ba điều nầy: đức
tin, sự trông cậy, tình yêu thương; nhưng điều trọng hơn trong ba điều đó là tình yêu thương.
Về sự ban cho nói tiếng lạ và nói tiên tri
14 1Hãy nôn nả tìm kiếm tình yêu
thương. Cũng hãy ước ao các sự ban cho thiêng liêng, nhứt là sự ban cho nói
tiên tri. 2
Vì người nào nói tiếng lạ, thì không phải nói với người ta, bèn là với Đức Chúa
Trời, bởi chẳng có ai hiểu (ấy là trong tâm thần mà người kia nói lời mầu
nhiệm); 3
còn như kẻ nói tiên tri, thì nói với người ta để gây dựng, khuyên bảo và yên
ủi. 4
Kẻ nói tiếng lạ, tự gây dựng lấy mình; song kẻ nói tiên tri, gây dựng cho Hội
thánh. 5
Tôi ước ao anh em đều nói tiếng lạ cả, song tôi còn ước ao hơn nữa là anh em
nói tiên tri. Người nói tiên tri là trọng hơn kẻ nói tiếng lạ mà không giải
nghĩa để cho Hội thánh được gây dựng.
6Hỡi anh em, ví bằng tôi đến cùng
anh em, nói các thứ tiếng lạ, mà lời nói tôi chẳng tỏ sự kín nhiệm, chẳng có sự
thông biết, chẳng có lời tiên tri, chẳng có sự khuyên dạy, thì ích gì đến anh
em? 7
Vậy, dẫu vật không linh tánh phát ra tiếng, như ống tiêu, đờn cầm: nếu không có
âm điệu phân biệt nhau, thể nào nhận biết được ống tiêu hay là đờn cầm thổi và
khảy cái chi? 8
Lại nếu kèn trổi tiếng lộn xộn, thì ai sửa soạn mà ra trận? 9Anh em cũng vậy, nếu dùng lưỡi nói
chẳng rõ ràng cho người ta nghe, thì làm sao họ được biết điều anh em nói? Vì
anh em nói bông lông. 10Trong thế gian nầy có lắm thứ tiếng, mỗi thứ đều có nghĩa. 11Vậy nếu tôi chẳng biết nghĩa của
tiếng nói đó, thì người nói tiếng đó sẽ coi tôi là mọi, và tôi cũng coi họ là
mọi nữa. 12
Ấy vậy, vì anh em nôn nả ước ao các sự ban cho thiêng liêng, hãy tìm cho được
dư dật đặng gây dựng Hội thánh.
13Bởi đó, kẻ nói tiếng lạ, hãy cầu
nguyện để được thông giải tiếng ấy. 14Vì nếu tôi cầu nguyện bằng tiếng lạ, thì tâm thần tôi
cầu nguyện, nhưng trí khôn tôi lơ lửng. 15Vậy thì tôi sẽ làm thế nào? Tôi sẽ
cầu nguyện theo tâm thần, nhưng cũng cầu nguyện bằng trí khôn. Tôi sẽ hát theo
tâm thần, nhưng cũng hát bằng trí khôn. 16Bằng không, nếu ngươi chỉ lấy tâm
thần mà chúc tạ, thì người tầm thường ngồi nghe, chẳng hiểu ngươi nói gì, thể
nào họ theo lời chúc tạ mình mà đáp lại rằng "A-men" được? 17Thật vậy, lời chúc tạ của ngươi vẫn
tốt lành; song kẻ khác chẳng nhờ đó mà được gây dựng. 18Tôi tạ ơn Đức Chúa Trời, vì đã được
ơn nói tiếng lạ nhiều hơn hết thảy anh em; 19nhưng thà tôi lấy năm lời bằng trí
khôn mình mà rao giảng trong Hội thánh, để được dạy bảo kẻ khác, hơn là lấy một
vạn lời bằng tiếng lạ.
20Hỡi anh em, về sự khôn sáng, chớ
nên như trẻ con; nhưng về sự gian ác, thật hãy nên như trẻ con vậy. Còn về sự
khôn sáng, hãy nên như kẻ thành nhơn. 21Trong luật pháp có chép rằng: Chúa phán: Ta sẽ nhờ
những người nói tiếng lạ, và môi miệng người ngoại quốc mà phán cho dân nầy;
dầu vậy họ cũng chẳng nghe ta. 22Thế thì, các thứ tiếng là một dấu,
chẳng cho người tin Chúa, song cho người chẳng tin; còn như lời tiên tri là một
dấu, chẳng phải cho người không tin, song cho người tin Chúa. 23Vậy, khi cả Hội thánh nhóm lại một
nơi, nếu ai nấy đều nói tiếng lạ, mà có kẻ tầm thường hoặc người chẳng tin vào
nghe, họ há chẳng nói anh em là điên cuồng sao? 24Song nếu ai nấy đều nói tiên tri,
mà có người chẳng tin hoặc kẻ tầm thường vào nghe, thì họ sẽ bị mọi người bắt
phục, và bị mọi người xét đoán, 25sự kín giấu trong lòng họ đã tỏ ra; họ bèn sấp mặt
xuống đất, thờ lạy Đức Chúa Trời, và nói rằng thật có Đức Chúa Trời ở giữa anh em.
Thứ tự trong khi nhóm lại
26Hỡi anh em, nên nói thể nào? Khi
anh em nhóm lại với nhau, trong anh em, ai có bài ca, hoặc bài giảng dạy, hoặc
lời tỏ sự kín nhiệm, hoặc nói tiếng lạ, hoặc giải tiếng lạ chăng? Hãy làm hết
thảy cho được gây dựng. 27Ví bằng có người nói tiếng lạ, chỉ nên hai hoặc ba người là cùng;
mỗi người phải nói theo lượt mình, và phải có một người thông giải. 28Nếu không có ai thông giải, thì
người đó phải làm thinh ở trong Hội thánh, mình nói với mình và với Đức Chúa
Trời. 29
Người nói tiên tri cũng chỉ nên có hai hoặc ba người nói mà thôi, còn những kẻ
khác thì suy xét. 30
Song, nếu một người trong bọn người ngồi, có lời tỏ sự kín nhiệm, thì người
trước nhứt phải nín lặng. 31Bởi vì anh em đều cứ lần lượt mà nói tiên tri được cả, để ai nấy
đều được dạy bảo, ai nấy đều được khuyên lơn. 32Tâm thần của các đấng tiên tri suy
phục các đấng tiên tri. 33Vả, Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa sự loạn lạc, bèn là Chúa sự
hòa bình.
Hãy làm như trong cả Hội thánh của
các thánh đồ, 34
đờn bà phải nín lặng trong đám hội của anh em: họ không có phép nói tại nơi đó,
nhưng phải phục tùng cũng như luật pháp dạy. 35Nhược bằng họ muốn học khôn điều
gì, thì mỗi người trong đám họ phải hỏi chồng mình ở nhà; bởi vì đờn bà nói lên
trong Hội thánh là không hiệp lẽ. 36Có phải là đạo Đức Chúa Trời ra từ nơi anh em, hoặc
chỉ đến cùng anh em mà thôi chăng?
37Nếu ai tưởng mình là tiên tri, hay
là được Đức Thánh Linh soi sáng, thì người ấy hãy biết rằng đều tôi viết cho
anh em đây là mạng lịnh của Chúa. 38Mà nếu ai muốn bỏ qua thì mặc họ bỏ qua!
39Ấy vậy, hỡi anh em, hãy trông mong
ơn nói tiên tri, và đừng ngăn trở chi về điều nói tiếng lạ. 40Nhưng mọi sự đều nên làm cho phải phép và theo thứ tự.
V.-- Về sự sống lại
(15:1-58)
Lẽ chắc chắn về sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ
15 1Hỡi anh em, tôi nhắc lại cho anh em
Tin Lành mà tôi đã rao giảng và anh em đã nhận lấy, cùng đứng vững vàng trong
đạo ấy, 2
và nhờ đạo ấy, anh em được cứu rỗi, miễn là anh em giữ lấy y như tôi đã giảng
cho; bằng không, thì anh em dầu có tin cũng vô ích. 3Vả trước hết tôi đã dạy dỗ anh em
điều mà chính tôi đã nhận lãnh, ấy là Đấng Christ chịu chết vì tội chúng ta
theo lời Kinh Thánh; 4Ngài
đã bị chôn, đến ngày thứ ba, Ngài sống lại, theo lời Kinh Thánh; 5và Ngài đã hiện ra cho Sê-pha, sau
lại hiện ra cho mười hai sứ đồ. 6Rồi đó, cùng trong một lần, Ngài hiện ra cho hơn năm
trăm anh em xem thấy, phần nhiều người trong số ấy hiện bây giờ còn sống, nhưng
có mấy người đã ngủ rồi. 7Đoạn, Ngài hiện ra cho Gia-cơ, rồi cho các sứ đồ. 8Rốt lại, sau những người ấy, Ngài
cũng hiện ra cho tôi xem, như cho một thai sanh non vậy. 9Vì tôi là rất hèn mọn trong các sứ
đồ, không đáng gọi là sứ đồ, bởi tôi đã bắt bớ Hội thánh của Đức Chúa Trời. 10Nhưng tôi nay là người thể nào, là
nhờ ơn Đức Chúa Trời, và ơn Ngài ban cho tôi cũng không phải là uổng vậy. Trái
lại, tôi đã làm nhiều việc hơn các người khác, nhưng nào phải tôi, bèn là ơn
Đức Chúa Trời đã ở cùng tôi. 11Ấy vậy, dầu tôi, dầu các người khác, đó là điều chúng
tôi giảng dạy, và là điều anh em đã tin.
Điều hệ trọng về
sự sống lại của Đức Chúa Jêsus Christ
12Vả, nếu giảng dạy rằng Đấng Christ
đã từ kẻ chết sống lại, thì sao trong anh em có kẻ nói rằng những kẻ chết chẳng
sống lại? 13
Nếu những kẻ chết không sống lại, thì Đấng Christ cũng đã chẳng sống lại nữa. 14Lại nếu Đấng Christ đã chẳng sống
lại, thì sự giảng dạy của chúng tôi ra luống công, và đức tin anh em cũng vô
ích. 15
Lại nếu kẻ chết quả thật không sống lại, thì Đức Chúa Trời đã chẳng khiến Đấng
Christ sống lại, mà chúng tôi đã làm chứng trái với Đức Chúa Trời rằng Ngài đã
làm cho Đấng Christ sống lại, té ra chúng tôi làm chứng dối cho Đức Chúa Trời. 16Vì nếu kẻ chết chẳng sống lại, thì
Đấng Christ cũng đã chẳng sống lại nữa. 17Và nếu Đấng Christ đã chẳng sống
lại, thì đức tin anh em cũng vô ích, anh em còn ở trong tội lỗi mình. 18Vậy, những kẻ ngủ trong Đấng Christ
cũng phải hư mất đời đời. 19Nếu chúng ta chỉ có sự trông cậy trong Đấng Christ về đời nầy mà
thôi, thì trong cả mọi người, chúng ta là kẻ khốn nạn hơn hết.
Đức Chúa Jêsus
Christ là trái đầu mùa của sự sống lại
20Nhưng bây giờ, Đấng Christ đã từ kẻ
chết sống lại, Ngài là trái đầu mùa của những kẻ ngủ. 21Vả, vì chưng bởi một người mà có sự
chết, thì cũng bởi một người mà có sự sống lại của những kẻ chết. 22Như trong A-đam mọi người đều chết,
thì cũng một lẽ ấy, trong Đấng Christ mọi người đều sẽ sống lại, 23nhưng mỗi người theo thứ tự riêng
của mình: Đấng Christ là trái đầu mùa; rồi tới ngày Đấng Christ đến, những kẻ
thuộc về Ngài sẽ sống lại. 24Kế đó, cuối cùng sẽ đến, là lúc Ngài sẽ giao nước lại
cho Đức Chúa Trời là Cha, sau khi Ngài đã phá diệt mọi đế quốc, mọi quyền cai
trị, và mọi thế lực; 25vì Ngài phải cầm quyền cho đến chừng đặt những kẻ thù nghịch dưới
chơn mình.-- 26
Kẻ thù bị hủy diệt sau cùng, tức là sự chết.-- 27Vả, Đức Chúa Trời đã để muôn vật
dưới chơn Ngài; mà đã nói rằng muôn vật phục Ngài, thì chắc phải trừ ra Đấng
làm cho muôn vật phục Ngài. 28Khi muôn vật đã phục Ngài, thì bấy giờ chính mình Con
sẽ phục Đấng đã làm cho muôn vật phục mình, hầu cho Đức Chúa Trời làm muôn sự
trong muôn sự.
29Bằng chẳng vậy, những người vì kẻ
chết chịu phép báp-têm sẽ làm chi? Nếu kẻ chết quả thật không sống lại, thì sao
họ vì những kẻ ấy mà chịu phép báp-têm? 30Lại sao chính mình chúng tôi giờ
nào cũng ở trong sự nguy hiểm? 31Hỡi anh em, tôi chết hằng ngày, thật cũng như anh em
là sự vinh hiển cho tôi trong Đức Chúa Jêsus Christ, là Chúa chúng ta. 32Nếu tôi theo cách loài người mà đã
đánh cùng các loài thú ở thành Ê-phê-sô, thì có ích gì cho tôi? Nếu kẻ chết
chẳng sống lại, thì hãy ăn, hãy uống, vì ngày mai chúng ta sẽ chết! 33Anh em chớ mắc lừa: bạn bè xấu làm
hư thói nết tốt. 34
Hãy tỉnh biết, theo cách công bình, và chớ phạm tội; vì có người không biết Đức
Chúa Trời chút nào, tôi nói vậy để anh em hổ thẹn.
Chất của thân thể người sống
lại
35Nhưng có kẻ sẽ nói rằng: Người chết
sống lại thể nào, lấy xác nào mà trở lại? 36Hỡi kẻ dại kia, vật gì ngươi gieo,
nếu không chết đi trước đã, thì không sống lại được. 37Còn như vật ngươi gieo, ấy không
phải là chính hình thể sẽ sanh ra, chẳng qua là một cái hột, như hột lúa mì hay
là hột giống nào khác. 38Đức Chúa Trời cho nó hình thể tùy ý Ngài lấy làm tốt, mỗi một hột
giống, cho một hình thể riêng. 39Mọi xác thịt chẳng phải là đồng một xác thịt; nhưng
xác thịt loài người khác, xác thịt loài thú khác, loài chim khác, loài cá khác. 40Lại cũng có hình thể thuộc về trời,
hình thể thuộc về đất, nhưng vinh quang của hình thể thuộc về trời với vinh
quang của hình thể thuộc về đất thì khác nhau. 41Vinh quang của mặt trời khác, vinh
quang của mặt trăng khác, vinh quang của ngôi sao khác; vinh quang của ngôi sao
nầy với vinh quang của ngôi sao kia cũng khác.
42Sự sống lại của kẻ chết cũng như
vậy. Thân thể đã gieo ra là hay hư nát, mà sống lại là không hay hư nát; 43đã gieo ra là nhục, mà sống lại là
vinh; đã gieo ra là yếu, mà sống lại là mạnh; 44đã gieo ra là thể huyết khí, mà
sống lại là thể thiêng liêng. Nếu đã có thể huyết khí, thì cũng có thể thiêng
liêng; 45
ấy vậy, có lời chép rằng: Người thứ nhứt là A-đam đã nên linh hồn sống.A-đam sau hết là thần ban sự sống. 46Nhưng chẳng phải thể thiêng liêng
đến trước, ấy là thể huyết khí; rồi thể thiêng liêng đến sau. 47Người thứ nhứt bởi đất mà ra, là
thuộc về đất, người thứ hai bởi trời mà ra. 48Người thuộc về đất thể nào, thì
những kẻ thuộc về đất cũng thể ấy; người thuộc về trời thể nào, thì những kẻ
thuộc về trời cũng thể ấy. 49Như chúng ta đã mang ảnh tượng của người thuộc về đất,
thì chúng ta cũng sẽ mang ảnh tượng của người thuộc về trời.
Sự biến hóa và thắng trận sau
cùng
50Hỡi anh em, tôi đoán quyết rằng
thịt và máu chẳng hưởng nước Đức Chúa Trời được, và sự hay hư nát không hưởng
sự không hay hư nát được. 51Nầy là sự mầu nhiệm tôi tỏ cho anh em: Chúng ta không ngủ hết,
nhưng hết thảy đều sẽ biến hóa, 52trong giây phút, trong nháy mắt, lúc tiếng kèn chót;
vì kèn sẽ thổi, kẻ chết đều sống lại được không hay hư nát, và chúng ta đều sẽ
biến hóa. 53
Vả, thể hay hư nát nầy phải mặc lấy sự không hay hư nát, và thể hay chết nầy
phải mặc lấy sự không hay chết. 54Khi nào thể hay hư nát nầy mặc lấy sự không hay hư
nát, thể hay chết nầy mặc lấy sự không hay chết, thì được ứng nghiệm lời Kinh
Thánh rằng: Sự chết đã bị nuốt mất trong sự thắng. 55
Hỡi sự chết, sự thắng của mầy ở đâu? Hỡi sự chết, cái nọc của mầy ở đâu? 56Cái nọc sự chết là tội lỗi, sức mạnh tội lỗi là luật pháp. 57Nhưng, tạ ơn Đức Chúa Trời đã cho
chúng ta sự thắng, nhờ Đức Chúa Jêsus Christ chúng ta.
58Vậy, hỡi anh em yêu dấu của tôi,
hãy vững vàng chớ rúng động, hãy làm công việc Chúa cách dư dật luôn, vì biết
rằng công khó của anh em trong Chúa chẳng phải là vô ích đâu.
VI.- Lời kết của bức thơ
(16:1-24)
Việc góp tiền
16 1Về việc góp tiền cho thánh đồ, thì
anh em cũng hãy theo như tôi đã định liệu cho các Hội thánh xứ Ga-la-ti. 2Cứ ngày đầu tuần lễ, mỗi một người
trong anh em khá tùy sức mình chắt lót được bao nhiêu thì để dành tại nhà mình,
hầu cho khỏi đợi khi tôi đến rồi mới góp. 3Khi tôi đến, tôi sẽ sai những kẻ mà
anh em đã chọn cầm thơ tôi đi, đặng đem tiền bố thí của anh em đến thành
Giê-ru-sa-lem. 4
Ví bằng việc đáng chính mình tôi phải đi, thì những kẻ ấy sẽ đi với tôi.
Sự định sẵn của Phao-lô
5Vậy, tôi sẽ đến cùng anh em sau khi
ghé qua xứ Ma-xê-đoan, vì tôi phải ghé qua xứ Ma-xê-đoan. 6Có lẽ tôi trú lại nơi anh em, hoặc
cũng ở trọn mùa đông tại đó nữa, để anh em đưa tôi đến nơi tôi muốn đi. 7Lần nầy tôi chẳng muốn chỉ gặp anh
em trong khi ghé qua mà thôi; nếu Chúa cho phép, thì tôi rất mong ở cùng anh em
ít lâu. 8
Nhưng tôi sẽ ở lại thành Ê-phê-sô cho đến lễ Ngũ tuần, 9vì tại đó có một cái cửa lớn mở
toang ra cho công việc tôi, lại có nhiều kẻ đối địch.
Dặn dò và chào thăm
10Nếu Ti-mô-thê đến thăm anh em, hãy
giữ cho người khỏi sợ sệt gì trong anh em: vì người cũng làm việc cho Chúa như
chính mình tôi vậy. 11
Nên chớ có ai khinh người, hãy đưa người đi về bình an, hầu cho người đến cùng
tôi, vì tôi đương đợi người đồng đến với anh em.
12Còn như anh em chúng ta là A-bô-lô
tôi thường cố khuyên người đi với anh em đây mà đến cùng các anh em, nhưng hiện
nay người chắc chưa khứng đi; người sẽ đi trong khi có dịp tiện.
13Anh em hãy tỉnh thức, hãy vững vàng
trong đức tin, hãy dốc chí trượng phu và mạnh mẽ. 14Mọi điều anh em làm, hãy lấy lòng
yêu thương mà làm.
15Hỡi anh em, còn một lời dặn nữa:
anh em biết rằng nhà Sê-pha-na là trái đầu mùa của xứ A-chai, và biết rằng nhà
ấy hết lòng hầu việc các thánh đồ. 16Vậy, hãy kính phục những người thể ấy, và kính phục cả
mọi người cùng làm việc, cùng khó nhọc với chúng ta. 17Sê-pha-na, Phốt-tu-na và A-chai-cơ
đến đây, tôi lấy làm vui mừng lắm; các người ấy đã bù lại sự anh em thiếu thốn,
18vì các người ấy đã làm cho yên lặng
tâm thần của tôi và của anh em. Hãy biết quí trọng những người dường ấy.
19Các Hội thánh ở xứ A-si chào thăm
anh em. A-qui-la và Bê-rít-sin gởi lời chào anh em trong Chúa, Hội thánh hiệp
trong nhà hai người ấy cũng vậy. 20Hết thảy anh em đây chào thăm các anh em. Hãy lấy cái
hôn thánh mà chào nhau.
21Tôi là Phao-lô, chính tay tôi viết
chào thăm anh em.
22Bằng có ai không kính mến Chúa, thì
phải bị a-na-them!Ma-ra-na-tha.
23Nguyền xin ơn của Đức Chúa Jêsus Christ ở với anh em! 24Lòng yêu thương của tôi ở với hết thảy anh em trong Đức Chúa Jêsus Christ.
I Cô-rinh-tô